Bão tố rừng già

Tiếp theo bài

BIDOUP – địa danh huyền bí và những bí mật của rừng già

Trạm kiểm lâm Bidoup được xây dựng khá chắc chắn giữa rừng thông. Chúng tôi dừng chân ở đây và chuẩn bị cho 1 bữa trưa nhanh chóng.

Các anh kiểm lâm cũng rất nhiệt tình và thân thiện. khi tôi đến đã thấy các anh đang nấu nước sôi sẵn để chúng tôi có thể dùng món mì gói. Tôi không rõ mì gói của đồng chí nào trong đoàn nhưng là loại mì ly nên rất tiện.

Chúng tôi tranh thủ dùng mì gói với xúc xích, cá hộp và thêm 1 quả dưa leo cho có chất rau. Mặc dù đang là giữa trưa nhưng miền sơn cước này vẫn lạnh buốt chân tay. Anh em vẫn giữ nguyên trang phục, găng tay, khăn quàng cổ, áo khoác …khi dùng bữa. Đã bước đến chốn này thì chẳng quan tâm lắm đến vấn đề vệ sinh thực phẩm chi cho cầu kỳ. Thịt hộp thì khỏi cần đun hay luộc, dưa leo cũng không cần rửa. Người đang mệt nhừ, đói lả, trời lại lạnh căm căm nên ăn món nào cũng thấy ngon dã man. Ăn xong thì lại có món táo xanh tráng miệng. Đúng là dân đi phượt có khác. Mua mấy món này đi đường dễ ăn và cũng dễ bảo quản. Sợ nhất là mang thịt sống theo thì chỉ cần đến trưa thịt đã hỏng hết.

Buổi sáng lúc anh em ghé Lạc Dương ăn sáng và mua thực phẩm thì món nào cũng nhớ (kể cả món tráng miệng) riêng món gạo thì lại quên. Lúc hành quân được nửa đoạn đường tôi mới sực nhớ ra thì trong đoàn chỉ có một mình chú Nghi “khùng” bạn của Lộc là có mang theo 1 kg gạo. Những thành viên khác kể cả tôi đều không mang theo gạo. Bây giờ đến trạm kiểm lâm, tôi nhân tiện mượn nồi và mua gạo luôn của các anh em kiểm lâm. Mấy chiến sĩ kiểm lâm ở đây cũng nhiệt tình, đem 6kg gạo tặng luôn chúng tôi mà không lấy tiền. Nói vậy chứ chúng tôi không thể nhận không được. Tôi nói Trunk gửi lại anh em 200K rồi cả đoàn nhanh chóng lên đường.

Do anh em cũng chẳng người nào nhớ mang bát và muỗng theo nên chúng tôi lấy luôn hộp nhựa đựng mì gói vừa ăn, đem rửa sạch rồi nhét luôn vào balo để tối ăn cơm, uống nước. Anh bạn kiểm lâm còn nhiệt tình đem cho chúng tôi hơn chục bó đũa sạch. Mỗi người lấy 1 đôi, thấy còn dư mà không ai dùng tôi tranh thủ nhét hết luôn vào balo. Biết đâu lại có lúc cần dùng đến.

Bước ra khỏi trạm kiểm lâm là một con đường dốc dài thăm thẳm. Chúng tôi ỳ ạch vách ba lô vượt dốc. Tôi chịu trách nhiệm vác thêm cây đàn, trong khi các anh em khác phân chia mang theo lều. Mỗi nhóm đi cùng nhau sẽ phải mang 1 cái lều 6 người nằm. Nhóm của Cường, Vịt Xù, Sĩ và Long khá thông minh. Các bạn tự tháo lều thành 3 phần nhỏ rồi chia nhau vác. Trong khi đó, Thành và Micheal Tiến thì lại có sáng kiến bẻ 1 cành cây làm đòn gánh và 2 người cùng gánh balo và lều lên dốc. Hình thức này trông có vẻ khoa học nhưng thực chất cũng khá đuối.

Trong hành trình buổi chiều chúng tôi phải cố gắng đến được điểm cắm trại cách trạm kiểm lâm khoảng hơn 7km. Theo kinh nghiệm đi rừng thì chúng tôi phải có mặt trước 5g chiều là đẹp. Nếu muộn hơn thì thời tiết sẽ rất lạnh và tối rất khó khăn trong việc dựng lều và nấu ăn.

Bình thường tôi là một người đi bộ khá tốt. Có thể đi liên tục 10-15km cũng không cần phải nghỉ. Tuy nhiên đó là đường bằng phẳng và không mang vác nặng. Còn trong trường hợp này, tôi và các chiến hữu đều phải vác trên lưng cái balo đến hơn chục kg. Quần áo lạnh nặng nề cũng là rào cản. Mỗi người lại phải mang thêm những vật dụng chung cho đoàn như lều, đàn, gạo, thực phẩm, rượu.. mà con đường lại dốc đứng khiến ai nấy đều thở ra hơi mệt nhọc.

Cứ qua một con dốc thì chúng tôi lại phải dừng lại nghỉ chân vài phút rồi mới có thể bước tiếp được. Khi nghỉ ngơi thì cách tốt nhất là đeo nguyên cái balo mà ngồi phịch xuống đất, lấy balo làm gối kê đầu mà nghỉ luôn. Nếu tháo balo ra thì lát sau lại phải vác nó lên và đeo vào vai. Cứ lập đi lập lại khoảng chục lần như thế thì các cơ tay, cơ lưng, cơ chân cũng đủ đuối rồi, làm đến lần thứ 15, 20 thì coi như gục luôn, không còn sức chiến đấu nữa.

Nếu bình thường tôi đi bộ trên máy thì tốc độ trung bình là 6km/h. Nếu chạy thì khoảng 10 – 12km/h. Tuy nhiên với địa hình này chúng tôi chỉ có thể đi với tốc độ 2-3km/h là giỏi. Đối với những triền dốc đứng thì chỉ đi được vài chục mét đã phải dừng lại nghỉ. Tình hình càng lúc càng tệ hơn. Sức lực càng lúc càng kiệt quệ sau những con dốc dài và dường như không có điểm dừng. hết con dốc này lại đến con dốc khác nối tiếp nhau.

Băng qua 1 khu rừng thông, cỏ mọc khá cao, bỗng tôi thấy có 2 bóng người nhỏ thấp thoáng từ xa, nhìn vóc dáng thì không phải người đoàn mình, mà hình như lại đang đi ngược chiều. Đến gần hơn 1 chút thì thấy là 2 người phụ nữ, một già một trẻ. Cô gái trẻ có đôi mắt khá đẹp nhưng quấn khăn trùm mặt kín mít chẳng rõ khuôn mặt thế nào. Còn người phụ nữ thì nước da ngâm đen như người dân tộc. Thấy họ đi ngược chiều tôi chào và hỏi chuyện. Thì ra là 2 mẹ con đang đi tìm bò bị lạc trên núi. Tôi cũng chẳng thấy có con bò nào suốt dọc đường đi nãy giờ nên cũng không giúp gì được cho họ nên chỉ chào rồi đi tiếp. nhìn dáng 2 mẹ con tất bật chạy chênh chếch sườn núi dáng vẻ vội vã tôi lại thấy thương cuộc sống của những người dân tộc thiểu số vùng cao quá. Bò cỏ con giống cũng phải hơn chục triệu, nuôi vài năm mới thịt mà sơ ý để ngã xuống núi một phát què chân thì coi như xong.

Đi thêm được 1 đoạn, chúng tôi thấy có 2 chiếc xe máy đậu bên đường. Lại thêm 2 người đàn ông và một em bé nhỏ xíu. Họ đậu xe ở đó như đang chờ đợi gì. Lúc này nhóm của Cường & Vịt Xù đã đi khá xa cùng Ha Trai còn chúng tôi là nhóm 2 và 3 đều thấy rất mệt mỏi và kiệt sức. Tôi đề nghị với anh em hay là chúng ta nhờ 2 anh bạn xe máy này chở giúp mấy cái balo nặng trịch này lên núi trước rồi đám mình đi tay không leo lên thì sẽ đỡ mệt hơn nhiều. Mọi người đều nhất trí nên tôi nhờ Thani làm giao dịch viên. Họ thảo luận với nhau 1 hồi lâu rồi Thani quay lại tôi nói họ sợ không đủ xăng để đi lên núi rồi quay lại. Hơn nữa họ đang đợi người nhà đi tìm bò. Thế là tình hình cũng không có gì cải thiện. Nếu vậy anh em cứ thế tiếp bước vậy. Cũng là thách thức mà mọi người đã cùng chấp nhận từ đầu.

Đường núi quanh co đèo dốc. Trong buổi chiều nay chúng tôi phải di chuyển từ độ cao 1400m lên đến điểm cắm trại là 1800m nên khá mệt. Vượt thêm 2 con dốc dài ngoằng ngoẵng nữa chúng tôi đã thấy nhóm 1 ngồi ở ven đường chờ.

Đến nơi thì nhìn mặt mũi anh em cũng chẳng khá hơn chúng tôi bao nhiêu. Thằng nào cũng xanh lè, mệt mỏi. Nằm vật ngửa ra ngay triền núi mà thở hồng hộc.

Thì ra đây là điểm checkpoint. Nếu đi thẳng thì đến Vườn Quốc Gia Phước Bình, nếu rẽ trái lên núi thì đến điểm cắm trại. Khoảng cách phải đi tiếp là 3.6km. Nhìn sườn núi gần như dựng đứng 1 góc hơn 45o mà tôi phát ngán.

Chẳng hiểu sao thể lực của mình sau 1 năm lại tệ đến thế. Năm ngoái leo Núi Chúa Phan Rang tuy cũng khá mệt nhưng không đến nỗi chùn chân mỏi gối như năm nay. Công nhận thời gian không tha cho ai. Thước đo thể lực của tôi chính là cái đoạn đường 3.6km leo dốc này đây. Theo thông tin của Thani thì đoạn từ đây đến điểm cắm trại chỉ toàn leo dốc chứ không có đường bằng hoặc xuống dốc.

Tôi tranh thủ ngồi nghỉ thêm vài phút rồi hối thúc anh em cùng nhau xông pha để kịp thời gian. Đồng hồ đã hơn 4 giờ chiều. Mặc dù leo dốc mệt, đổ mồ hôi nhưng những cơn gió lạnh buốt vẫn khiến chúng tôi phải lo ngại. Không ai dám bỏ khăn quàng cổ, găng tay và mũ. Chỉ cần 1 sự chủ quan nhẹ sẽ dẫn đến cảm sốt ngay đêm nay.

Trong đoàn có chú Vịt Xù, trước đây làm ở bộ phận Studio của 123.vn nhưng sau này tách ra hợp tác với một bạn của VNG mở shop thời trang Mstyle. Vịt Xù có khiếu siêu hài hước và làm văn thơ khá tốt. Đặc biệt là nếu giả giọng Châu Tinh Trì thì không thể chê vào đâu được. Trong chuyến hành quân này, Vịt Xù đi nhóm 1 nhưng hình như cu cậu có chút vấn đề về đường ruột nên “bom mìn” thả rải rác hết cả một vùng rừng núi Bidoup. Năm sau nếu chúng tôi quay lại Bidoup chắc chắn cây cối sẽ xanh tươi hơn rất nhiều đây.

Tiếp tục cuộc hành trình leo dốc, tôi vác cái đàn to đùng tưởng đâu nó nhẹ. Ai ngờ vật dù có nhẹ thì đi đường dài cũng không phải đơn giản. Phải thường xuyên đổi tay, khoác vai trái rồi chuyển sang vai phải. Ôm phía trước rồi lại phải đưa ra phía sau. Con dốc quái ác khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Cứ 20 bước lại phải dừng lại nghỉ.

Trời đổ tối rất nhanh sau 5 giờ, tôi tạm ngồi nghỉ và nói các anh em còn sức khỏe đi trước đến điểm tập kết để kịp dựng lều và nhóm lửa trước. Ha Thani vẫn kiên trì ngồi cùng với tôi và động viên cho đến khi tôi đủ sức tiếp tục cất bước. Ấy vậy mà sức lực tôi tự nhiên cạn kiệt rất nhanh. Ban đầu tôi còn bước được 20 bước mới nghỉ. Sau đó chỉ đi chưa đến 10 bước, rồi sau đó chỉ được vài ba bước. ý chí trong đầu tôi vẫn quyết tâm muốn đến nhanh để cùng anh em dựng trại nhưng thực sự 2 chân tôi không bước nổi nữa.

Trời đã tối hẳn, tôi không còn nhìn thấy tay của mình nữa, cảnh vật xung quanh cũng tối tăm bí hiểm. Những cơn gió lạnh buốt thổi từng cơn từng cơn dữ dội. Lại một lần nữa tôi gục xuống bên triền dốc. Ha Thani ngồi bên cạnh không nói gì chỉ động viên tôi và đề nghị xách hộ balo của tôi. Anh chàng này sinh năm 1978 tức là nhỏ hơn tôi 5 tuổi và cũng đã có gia đình. Cuộc sống hàng ngày của Thani chủ yếu làm nương rẫy. Mỗi khi có đoàn du lịch như chúng tôi, bên BQL VQG sẽ liên hệ người dân tham gia theo mô hình du lịch cộng đồng. Trong những chuyến đi trước nhiều lúc Thani còn làm người khuân vác rất vất vả. Trong chuyến này, Thani chỉ làm vai trò người dẫn đường và chốt đoàn. Mặc dù không đóng vai trò khuân vác nhưng Thani cũng mang giúp chúng tôi 1 cái nồi nấu cơm. Tôi không muốn các anh em đi trước bị đói nên đề nghị Thani đến trại trước còn tôi sẽ bám theo sau. Tôi cần có thêm chút thời gian để nghỉ ngơi.

Tôi tự kiểm điểm lại tại sao tôi lại nhanh chóng kiệt sức đến như vậy. À thì ra tối qua chúng tôi uống bia khá nhiều và hầu như chỉ ăn uống vài thứ linh tinh. 23:30 đêm mới khởi hành và suốt cả đêm tôi cũng chẳng ngủ. Sáng đến Đa Nhim, Lạc Dương chỉ ăn nhẹ rồi đến trưa thì ăn thêm gói mì ở trạm kiểm lâm. Như vậy có lẽ 2 yếu tố đói và thiếu ngủ làm tôi mất sức chăng. Nếu như vậy tôi phải tự cứu mình trước.

Tôi mở balo ngăn ngoài cùng lôi ra chiếc đèn pin đeo trán. Ánh sáng tụ quang siêu sáng của cây đèn giải tỏa 1 vùng không gian tối tăm âm u tĩnh mịch. Tôi mở tiếp balo lấy 1 hộp thịt heo 2 lát. Không cần biết thịt có ngon hay không, mặn hay đắng, tôi ăn nhanh hết cả hộp thịt. Sau đó, nhét hộp thịt không vào lại balo và uống thêm 1 chai nước tăng lực loại nhỏ. Đây là loại nước khá đặc biệt giúp tăng cường sinh lực cấp kỳ khi kiệt sức. Loại nước đặc dụng này tôi mua ở Walmart trong đợt đi Mỹ năm ngoái. Chẳng cần biết còn hạn hay không. Cứ chơi đại đi kiểu gì cũng hết sức lực rồi. Định ngồi dậy đi ngay nhưng tôi lại nghĩ. Thôi nằm ngủ thêm chút xíu. Theo phán đoán là do mất ngủ và đói. Giờ cái đói đã tạm khắc phục, giờ giải quyết tiếp khâu mất ngủ. hít một hơi thật mạnh, tôi gục đầu vào balo chìm vào giấc ngủ cưỡng bức 1 cách nhanh chóng.

Một cơn gió lạnh buốt táp thẳng vào mặt khiến tôi bừng tỉnh dậy. Thani vẫn ngồi bên cạnh tôi và quan sát. Thấy tôi hồi phục, Thani đề nghị tôi đưa balo để cậu ta xách hộ. Chúng tôi bước nhanh lên dốc núi cao. Trong đêm tối mịt mùng, Thani chỉ vào hướng 3 giờ nói đã thấy ánh lửa. Nói thật tôi chẳng thấy gì. Người tôi như say rượu, có thể nôn ra bất cứ lúc nào. Thani động viên, “chỉ còn 20 bước nữa là đến trại rồi. cố chút thôi!”. Tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà đếm bước chân mình nữa. Cứ thế mà đi như một quán tính. Trong đầu tôi suy nghĩ, phải đến trại nhanh để có nồi nấu cơm cho anh em vì Thani đang giữ cái nồi mà. Thế rồi tôi cũng đến nơi có ngọn lửa đang cháy thật. Hôm sau tôi mới biết quãng đường tôi đã đi không phải 20 bước chân mà là gần 300m dốc núi.

Đêm kinh hoàng

Xà vào đống lửa và nghỉ ngơi cho lại sức. Nhìn xung quanh tôi đã thấy anh em mỗi người một việc. 3 chiếc lều nhanh chóng được dựng lên trên bãi đất trống. bao quanh đống lửa.

2 người bạn dân tộc đã đi vác 1 thùng nước khá lớn từ dưới suối lên để cả đoàn cùng sử dụng.

Thani và Ha Trai có biệt tài nấu cơm khá tốt. Chúng tôi là người thành phố lại là con trai. Đã lâu không biết lâu cơm trên lửa thế nào. Cũng may nhờ có 2 chiến binh người Chil này mới có được nồi cơm khá ngon. Không khê, không sống, không cháy..Thật là tuyệt vời.

Trong khi đó, tôi và Thành trổ tài nấu canh. Thành gọt bầu, cắt khúc, còn tôi làm nồi nước, cho chút tôm khô vào nấu sôi, sau đó bỏ bầu vào rồi nêm chút bột canh. Hoàn tất món canh trong chốc lát.

Mà phải công nhận cha Thành này khéo tay phết. Không biết vì lý do gì mà lại biết làm đồ ăn khá như thế. Biết cách gọt bầu khá khéo tay, rồi cắt khúc rất vừa ăn. Lại biết cách cho tôm khô vào nồi để tạo nước ngọt và chỉ dùng bột nêm khi canh đã sôi và bầu đã mềm. Chắc có thể đồng chí này có thời gian sinh viên học xa nhà hay sao mà biết mấy kỹ thuật nấu ăn này. Mặc dù đối với các chị em thì mấy kỹ thuật này là quá tầm thường nhưng đối với đám đàn ông con trai thì chỉ cần biết được như vậy cũng là một tay chơi sành điệu rồi.

Thịt hộp thì anh em mở nắp, cho vào lửa nóng cho sôi lên. Dù gì cũng đang có lửa thì làm vậy cho chắc ăn, ngày mai lỡ có đau bụng thì cũng không ai đổ thừa do ăn uống mất vệ sinh.

Trong lúc chờ món chính, chú Việt lại thi triển ra 1 món khá thú vị đó là bột đậu xanh. Cu cậu có mang theo mấy gói bột đậu xanh. Giờ chỉ cần có nước sôi, cho bột vào khuấy sơ 1 chút là có nước bột đậu xanh sền sệt uống khá ngon và đỡ đói. Trước khi vào món chính, anh em mỗi người làm vài húp đậu xanh của Việt cũng ấm lòng chiến sĩ. Món này tôi cũng ghi nhận để chuẩn bị cho những hành trình sau này.

Cơm chín, thức ăn cũng đã sẵn sàng. Chúng tôi tập hợp lại quanh đống lửa. Mỗi người mang ra cái lon nhựa đựng mì lúc trưa đã rửa sạch để đựng cơm rồi cứ thế ăn cùng với đồ hộp, canh và .. đủ các thứ mà các thành viên trong đoàn mang theo. Công nhận, cách tổ chức mỗi người tự mang theo thức ăn như thế này cũng khá hay. Tự nhiên anh em lại có thêm nhiều món ngon để chọn lựa.

Dùng xong bữa tối, tôi rửa sạch cái lon nhựa rồi cất vào một chỗ để mai dùng tiếp.

Sau đó thấy sức khỏe không ổn lắm nên tôi chui vào lều tranh thủ ngủ vùi để lấy sức ngày mai chiến đấu.

Mà quả thực là tôi thiếu ngủ. Vừa vào lều là tôi ngủ ngay. Trong lều lúc này chỉ có tôi và Việt. chú Việt này có sự chuẩn bị khá chu đáo, mang theo 1 cái túi ngủ nên chui vào đó ngủ khá ấm áp. Còn tôi thì mang theo 1 cái chăn mỏng du lịch để đắp thì cứ như đồ chơi trẻ con trong thời tiết băng giá này. tôi quan trọng nhất là đầu, cổ và 2 bàn chân. Sau khi phòng hộ đầy đủ cho các vị trí trọng yếu, tôi để đèn pin và dao găm sát góc lều rồi thiếp đi.

Trong giấc ngủ vùi, tôi nghe tiếng hát của anh em khá sôi động. Không có tôi chơi guitare, chú Micheal Tiến cũng cầm cự khá ra phết. Tôi nghe giọng của Soul, của Trunk pha lẫn với những giọng khác hơi lạ với đủ ca khúc, tiết tấu. Tôi cũng muốn ra chơi với anh em nhưng tôi biết tình trạng của tôi vừa rồi không khỏe. Cách tốt nhất là phải tự cứu mình trước cái đã. Chỉ cần làm một giấc từ giờ đến sáng là ổn, sáng mai tôi leo núi vô tư.

Hơn 09:00 đêm, trời cao nguyên trở gió. Tôi nằm trong lều bắt đầu thấy cảm giác khá lạnh và có nhu cầu vệ sinh. Lúc này thể lực tôi đã hồi phục, tinh thần cũng sảng khoái hơn. Ở ngoài lều tiếng ca hát vẫn còn nhưng không xôm tụ như trước nữa. Chắc có lẽ nhiều anh em cũng mệt mỏi về lều nghỉ ngơi. Tôi đeo đèn pin và giắt dao găm chui ra khỏi lều.

Ánh lửa đêm vẫn bập bùng soi sáng cả 1 khu trại. Tôi đi ra 1 chỗ vắng trút bầu tâm sự. không khí lạnh đến đặc quánh không gian. Từ hơi thở ra cũng tạo thành khói. Trước mặt tôi là một khu rừng rậm dạng lá thấp rất âm u. Nơi chúng tôi cắm trại chính là điểm giáp ranh giữa vùng rừng thông và rừng già. Nếu muốn xem thú đi ăn đêm, tôi có thể rủ Thani hoặc Ha Trai âm thầm đi vào khu rừng trước mặt kia. Ôi nhưng mà thôi, chắng biết dưới chân mình lúc đó có những rắn rết, vắt, rít hay bò cạp gì. Nếu dẫm phải cũng đổ nợ. Ngay cả lúc tôi đang đứng ở đây không chừng trong những bụi rậm kia đang có hàng trăm con mắt đang bí mật quan sát từng hành động cử chỉ. Mắt người thì không thể nhìn rõ vào ban đêm nhưng thú rừng thì lại hoàn toàn khác. Những con vật ăn cỏ thì ban đêm thường mắt có tia đỏ, còn những loài thú họ mèo thì thường mắt xanh lè vào ban đêm.

Tôi quay về trại. Lúc này chỉ còn Micheal Tiến, Soul, Lộc và Nghi “khùng” cùng 2 người bạn dân tộc còn thức . Tôi cầm lấy cây đàn và ..hát. Có lẽ chưa bao giờ tôi hát nhập tâm đến như thế. Tôi không còn thấy lạnh vì bầu không khí xung quanh càng lúc càng ấm lên. Ha Trai và Thani đều là những ca sĩ đại tài với những tiết tấu thật lạ tai và thú vị. Tôi không cần biết họ đang hát bài gì. Chỉ cần nghe tiết tấu là tôi hòa đàn theo luôn. Ngón đàn tôi không phải chuyên nghiệp nhưng những lúc có cảm xúc tôi có thể khiến người nghe say mê và hưng phấn theo tiết tấu nhạc. Tôi cũng hát rất nhiều bài, tiếng hát vang vọng núi rừng, không sợ bị ai trách đang làm ồn, không sợ quá giờ quy định vì ở đây không có giới hạn hay giới nghiêm. Đến bây giờ tôi mới hiểu tại sao người Cao Nguyên lại có giọng ca hay đến vậy. Tiếng hát và tiếng đàn của tôi làm mọi người say mê nhảy múa quanh đống lửa. Lộc và Nghi “khùng” thì vừa nhảy múa vừa quay phim chụp ảnh. Mọi người bắt cặp với nhau biểu diễn các vũ điệu rừng núi thật hào hứng. Tay đàn của tôi thật sự bị cuốn theo ca khúc “Cho tôi xin em một đứa con trai”, “đi tìm nữ thần Mặt Trời”… của Ha Trai và những ca từ lạ và ngữ âm địa phương rất thú vị “Con cào cào ngày hôm đó anh tặng em… ” của Thani. Tôi cũng tặng lại các bạn những ca khúc trữ tình của núi rừng như “Đôi mắt Pleiku”, “Còn yêu nhau thì về Buôn Ma Thuột” và nhiều tình khúc bolero, rumba, chachacha lãng mạn khác.

Đến hơn 11 giờ đêm, chúng tôi tạm nghỉ, thu dọn chiến trường thật sạch sẽ và tranh thủ về lều ngủ lấy sức.

Vào trong lều, tôi vẫn chọn vị trí cũ để nằm, vẫn đặt con dao găm và cái đèn pin ở góc lều. Lần này thì có thêm Trunk, Soul, Micheal Tiến cùng vào. Như vậy là lều có đến 5 thằng nằm. Micheal Tiến và Trunk có chuẩn bị 1 loại mền bằng giấy bạc khá đăc biệt. Loại mền này chỉ to bằng bàn tay nhưng khi mở ra thì rất lớn. Nếu cuộn người vào bên trong thì sẽ không sợ lạnh vì gió không xuyên qua được. Nhưng bọn này nó cứ loạt xoạt cả đêm làm tôi cũng chẳng ngủ được.

Trời càng về khuya, nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp. Nhưng lạnh là một chuyện mà tiếng gió gào thét bên ngoài lều mới thực sự là sự ám ảnh khủng khiếp.

Chiếc lều chúng tôi nằm như muốn bật tung lên khỏi mặt đất bất cứ lúc nào. Tốc độ gió chắc có lúc phải lên đến hơn 40km/h. Tôi lấy cái balo nặng trịch tấn vào 1 góc lều. Cây đàn guitare để trong bao thì tấn vào 1 góc khác rồi gác 2 chân lên để giữ.

Tôi nằm trong lều và nghe âm thanh gào rít bên ngoài của gió thật khủng khiếp. Nhiều lúc tôi có cảm giác như mình đang nằm ở bên cạnh 1 đường xa lộ có hàng ngàn chiếc xe container đang chạy qua vậy. Rồi lại có những đoàn xe khác từ hướng khác đổ về. cứ như vậy tôi nếm đủ âm thanh của rừng núi. Mỗi hướng gió khác nhau lại có một âm thanh hoàn toàn khác nhau. Rồi đột nhiên tấm bạt bảo vệ bên ngoài lều bị gió thổi bật tung lên. Gió thổi xuyên qua lều, toàn thể anh em chúng tôi lập tức bị lạnh buốt. Cái lạnh này cắt da cắt thịt chứ không phải chơi.

Micheal Tiến và Soul đều không thể ngủ được. Sau một hồi cù cưa đùn đẩy, cuối cùng 2 chiến sĩ phải chui ra khỏi lều để cột chặt lại tấm bạt che ngoài lều. Khi 2 người quay lại vào trong lều, tôi cảm giác như có 2 khối nước đá đang bốc hơi nghi ngút trong lều vậy. Thật khủng khiếp.

Tôi bắt đầu lạnh và ho. Cách duy nhất tôi có thể làm lúc này là lấy mũ len trùm kín đầu và tai, buộc chặt khăn quàng cổ và mang thêm 1 đôi vớ, đi cả giày vào trong lều và đắp tấm chăn bên ngoài thật kín.

Đồng hồ chỉ hơn 1 giờ. Chúng tôi cố gắng thiếp đi thật lâu để hy vọng đến khi trời sáng thì mọi thứ sẽ tốt hơn. Sau một giấc ngủ dài, mở mắt ra nhìn đồng hồ vẫn chưa đến 2 giờ. Thật là một đêm dài. Anh em trong lều cũng loay hoay các kiểu để chống chọi lại cái lạnh thấu xương.

Tôi nghe âm thanh từ các lều khác cũng bắt đầu rên rỉ về cái lạnh không thể ngờ đang ập đến. Tiếng của Vịt Xù đang rên rỉ “tự nhiên đang ở thành phố sung sướng chăn ấm nệm êm giờ theo ông Đông lên đây chết cóng, đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào. Hôm nọ mới nhận được mail của ổng mình confirm xong là thấy đã ngu rồi”. Còn chú Cường Đỗ thì ngồi bật dậy mở hộp thịt hộp ra ăn ngấu nghiến. Thằng ku Long cùng lều thắc mắc thì hắn nói “hôm nay có chết cũng phải là con ma no”.

Nhiệt độ lúc này trong lều vào khoảng 6o đến 10o nhưng bên ngoài chắc chỉ còn 2o -3oC. Có mót đái cũng ráng nhịn chứ không dám bước ra khỏi lều.

Hơn 3g sáng, cả đội 5 người trong lều đều ngồi dậy và xoay tư thế ngủ để tránh gió lùa.

Lúc này thời tiết có vẻ êm, tiếng gió không còn gào thét kinh hoàng như trước. Tôi và Trunk đánh liều, chui ra khỏi lều và tìm chỗ thuận tiện giải quyết việc tiểu tiện. Ánh lửa bếp lúc này vẫn còn leo lét.

Tôi chọn một chỗ thoáng để hành động. Gió thổi vẫn khá mạnh từ sau lưng ra phía trước. Tuy nhiên chỉ trong nửa phút, gió đã đổi chiều sang hướng khác. Tôi phải xoay người theo chiều gió vì sợ .. ướt quần. Gió tiếp tục xoay chiều lần nữa. Kỳ này bắt buộc phải “cuốn theo chiều gió” nên tôi tiếp tục xoay người. Kết quả là phải xoay đúng 1 vòng tròn mới giải cứu được “binh nhì” ku teo. Tôi thấy lạ lắm, tại sao chỉ trong vòng có vài chục giây mà gió đã đổi chiều liên tục như vậy. Thực sự không đúng theo nguyên tắc vật lý vì bản chất gió là sự chuyển dịch không khí từ vùng có đai áp khí cao đến vùng có đai áp khí thấp. Mà đai áp khí của địa cầu thì không thể tùy biến thay đổi theo phút như vậy .,. do đó, không thể chỉ trong vài giây gió lại có thể thay đổi chiều được. Tôi ngước nhìn lên trên bầu trời cao, những đám mây đen kịt đang chạy với tốc độ cực nhanh. Cứ như trong những phim ma sói kinh dị vậy. Tại sao tôi chẳng bao giờ thấy mây trôi nhanh với tốc độ chóng mặt như vậy ở thành phố nhỉ. Những đám mây chỉ bay nhanh theo 1 chiều chứng tỏ gió chỉ thổi có 1 chiều chứ không có có xoay vòng. Tôi nhìn lại một lần nữa địa hình xung quanh thì lúc này mới phát hiện ra nơi chúng tôi đang cắm trại là một đỉnh đồi. xung quanh rất nhiều cây cối còn ở giữa thì trống. Khi có trận cuồng phong kéo đến khu rừng này thì nó sẽ tiếp xúc với hàng cây rậm rịt trước mặt. Sau đó, gió bị phân tán do phản hồi ngược từ rừng cây và cứ thế tạo thành vòng xoáy ngay khu vực chúng tôi cắm trại. Gió mạnh va vào rừng cây rồi bị phản xạ ngược lại làm tôi cảm giác như gió đang đổi chiều vậy. Tôi quan sát kỹ hơn 1 chút thì thấy khu vực chúng tôi cắm trại nằm sát rìa của ngọn đồi chứ không phải nằm ở trung tâm vòng xoáy. Dó đó chỉ có gió lùa qua. Nếu chúng tôi nằm ở trung tâm của vòng xoáy thì lực gió có thể ít hơn vùng vành đai nhưng lều bạt chúng tôi có thể bị tốc lên bất cứ lúc nào nếu cường độ gió mạnh và tất nhiên người nằm trong vòng xoáy theo luật Phong Thủy có khả năng bị bệnh nặng hoặc đêm ngủ gặp ác mộng kinh hoàng. Như vậy khu vực trại mà chúng tôi vừa dựng cũng là một điểm hợp phong thủy mà các chiến binh người K’ho Chil do vô tình hay có dụng ý quan sát mà chọn lựa sẵn.

Mải mê quan sát và phân tích tình hình, tôi quên rằng bên cạnh tôi còn có chú Trunk cũng mới giải quyết vấn đề xong. Cũng tương tự như tôi. Trunk cũng phải xoay người một vòng để tránh né. Cũng may tôi nhanh chân nhảy ra xa nên né kịp “đạn” của chú Trunk. Nếu không đêm nay đã lạnh mà còn khai mù trong lều thì bố ai chịu được.

Tôi đội nón len trùm kín mặt, nằm sát cửa lều và cố gắng ngủ. Bỗng tôi thấy có ai đó cứ bước qua bước lại trước cửa lều của mình. Tôi nghĩ chắc bọn thằng Cường, Vịt Xù chạy ra đi đái chăng. Mặc kệ bọn nó. Một lát sau tôi lại có cảm giác y chang như vậy. Mà kỳ này hình như có nhiều thằng đi tới đi lui hơn thì phải. Tôi nghĩ bọn này điên hay sao mà giờ này ra khỏi lều làm gì.

Buổi chiều lúc cùng Thani vượt dốc, tôi có hỏi thăm về các bộ tộc K’ho hiện đang sinh sống trong vùng này. Hiện nay, đại đa số người K’ho không còn sống trên rừng nữa. Họ chỉ khai thác rừng để trồng trọt là chính. Những khu rừng nguyên sinh cũng cấm săn bắn. Trước đây người K’ho Chil sống theo kiểu du canh du cư nên họ quy tụ thành từng nhóm nhỏ 2,3 gia đình ở ngay trên rừng gần nơi họ trồng trọt. Nhưng thỉnh thoảng có người bị cọp vào xé xác ăn thịt. Nên dần dần các nhóm nhỏ về lại đồng bằng sống cho an toàn. Tôi hỏi vậy bây giờ gấu cọp có còn không? Thani nói vẫn còn gấu nhưng ở khu rừng phía sâu, rừng chúng tôi đi không còn. Nhưng vẫn còn những loại thú hoang như heo rừng, hoẵng, đon, báo, cheo, voọc, khỉ v.v.. còn các loài rắn rết thì vô vàn.

Lại nói chuyện về tiếng những bước chân thình thịch, đi qua lại trước cửa lều làm tôi phải suy nghĩ. Giờ này chắc cũng gần 4g sáng, bọn nó dậy hết tập thể dục giữa cái thời tiết này chăng? Mà sao chẳng nghe tiếng ai nói cười huyên náo nhỉ. Nghĩ vậy tôi kéo nón len trùm đầu, vén cửa lều nhìn qua cửa lều xem ai cứ đi qua đi lại chỗ lều tôi nằm.

Lạ thay, không gian bên ngoài vẫn trống huơ trống hoác, đống lửa đã tàn và tắt lịm. 3 chiếc lều kia đều im lìm trong gió bão. Sương thẫm ướt mặt đất như mới có một trận mưa nhẹ vậy. Thoạt nhiên, chẳng hề có một bóng người nào đi lại và tiếng chân người thình thịch lúc nãy cũng im bặt.

Mời anh em xem tiếp tập cuối “Những khám phá cuối cùng về rừng Bidoup”

Trả lời