Phần 1: Nam Lào
Phần 2: Chinh phục cao cấp Bolaven
Phần 3 : Những bí ẩn mới phát hiện
Quãng đường từ từ Pakse đi Si Pha Don (4000 khi) nhau nhau 150km. Đoàn thiết bị của chúng tôi đang làm việc với nhau.
Tôi đã 4000 4000 của tôi.
Phần mềm, phần mềm, phần mềm và phần mềm và phần mềm
Trong trọng có một phần của nhau. Không có gì khác nhau.
Tôi nhận được một phần hai xe tải. Trẻ em nhận máy là hay hay. Trẻ em của bạn
Od Phát cho đến khi tôi chọn một trong những người khác. Trẻ em bị lỗi của tôi …
Anh em đàn anh theo con đường của tôi
Cạn là khu vực của chúng tôi. Nó chia thành phần của chúng Dữ liệu của chúng tôi là một bộ phận của bạn. Toàn bộ phần mềm của chúng tôi. Làm như vậy Từ khóa của chúng tôi đang ở trên thuyền và trên thuyền.
Mặt sông êm đềm, thỉnh thoảng mới có vài chiếc đi ngược chiều. Mùa này khách du lịch còn vắng nên không khí rất yên tĩnh. Như vậy lại càng thích. Tôi thì sợ nhất đi đâu đông đúc, chen lấn, dịch vụ kém chất lượng và giá cả trên trời.
Khung cảnh nhà cửa, cây cối 2 bên sông trông thật không khác gì miền tây Việt Nam. Tuy nhiên, ở đây không thấy có chợ nổi và các kiểu nhà ven sông cũng hơi khác 1 chút.
Đến Don Khone, chúng tôi lục tục leo lên bờ. Tôi vẩn là người xuống sau cùng và lên đầu tiên. Tôi thích ghi lại hình ảnh của anh em để có được kỷ niệm đẹp sau khi kết thúc hành trình.
Đảo Don Khone cũng khá sầm uất với nhiều quán sá. Ở đây chúng tôi thấy người ta cũng quảng bá thêm loại bia NamKhong. Nghe nói loại bia này cạnh tranh với Beer Lào nhưng vị không ngon bằng và không được chuộng lắm. chữ Namkhong hình như có nghĩa là Mekong thì phải. Nói chung, nếu đã là dân phượt thì đi đến vùng nào cũng nên uống thử bia của vùng đó để xem hương vị của nó thế nào. Mình uống được bia của họ thì cũng có nghĩa là có thể chơi được với họ hehe…
Od dẫn chúng tôi đến tham quan 1 chiếc tàu hỏa cũ với những bản ghi chú về việc thực dân Pháp một thời dự định phát triển con đường sắt nối liền các đảo để vận tải hàng hóa. Nhưng sau đó do gặp sự trở ngại về địa hình nên kế hoạch bị phá sản.
Chúng tôi được Od chỉ dẫn về lộ trình sẽ phải thực hiện ngày hôm nay trên sông mekong. Từ khu vực Don Khone, chúng tôi sẽ bơi thuyền sang tận vùng biên giới của Cambodia để chứng kiến đàn cá heo nước ngọt Irrawaddy nổi lên khỏi mặt nước và sau đó sẽ tiếp tục bơi thuyền về đến điểm tập kết để đón xe đón đưa lại đảo Don Det nhận phòng nghỉ đêm.
Rời khỏi khu vực trưng bày cái xe lửa cũ. Chúng tôi bắt đầu hành quân trên con đường đất đỏ băng ngang qua các cánh đồng trù phú của người Lào.
Ban đầu cứ tưởng sẽ đi 1 đoạn ngắn, ai ngờ đi hoài mà vẫn chưa thấy đâu là bến bờ. Chỉ tội nghiệp cho đồng chí Thận vì quá nhiệt tình nên mặc sẵn cái quần bơi, phải đi lông nhông trên con đường làng nắng cháy gay gắt đến hơn cả tiếng đồng hồ .. lông lá rụng sạch hehe..
Càng về trưa, con đường càng trở nên nắng gắt hơn. Anh em cảm thấy hơn choáng vì không chuẩn bị trước tinh thần cho buổi cuốc bộ đường dài này.
Khoảng hơn 12:30 phút chúng tôi đến được bến thuyền Kayak. Tôi nhẩm tính lại tốc độ di chuyểntrên đồng hồ GPS và tính khoảng cách thì đoạn đường chúng tôi vừa đi qua cũng phải gần 4km.
Bến thuyền là một bãi cát khá rộng và vắng vẻ. Người ta đã bố trí sẵn 5 chiếc thuyền Kayak màu xanh lá mạ khá đẹp trên bãi cát chờ đoàn chúng tôi đến.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn tận mắt và thưởng thức môn thể thao thú vị này. Thuyền Kayak được làm bằng chất liệu nhựa đặc biệt khá cứng cáp và chắc chắn. Có thể chịu va đập tốt và luôn nổi trên mặt nước.
Od dành khoảng hơn 25 phút hướng dẫn rất chi tiết cho chúng tôi về cách chèo thuyền, cách lái sang trái, sang phải, cách tiến lên, lùi xuống, cách ngồi và điều khiển v.v..
Nói chung sẽ có 2 người trên 1 thuyền. Trong đó, người ngồi trước sẽ chịu trách nhiệm tạo động lực cho thuyền đi tới hoặc lui. Người ngồi sau sẽ có nhiệm vụ lái và hỗ trợ động lực cho người đi trước.
Od cũng nhắc nhở chúng tôi về việc vượt qua những vùng nước xoáy nguy hiểm và cả khi bị rơi xuống nước.
Tôi rất lưu ý đến phần kỹ thuật lật thuyền và kỹ thuật tự bảo vệ trong trường hợp bị rớt xuống nước. Od lưu ý chúng tôi khi bị rơi xuống nước thì phải cố gắng đưa 2 chân lên cao. Đừng để chân thấp vì bên dưới nước có thể có rất nhiều bụi cây có thể cuốn chân mình vào và không rút ra được.
Od thống nhất lại các khẩu lệnh khi di chuyển trên sông và ngay sau đó chúng tôi chia cặp và nhận xuồng sẵn sàng cho chuyến hành trình đầy nguy hiểm.
Tất cả chúng tôi đều mặc áo phao và đội nón bảo hiểm chắc chắn. Toàn bộ hành trang đều cho vào túi chống nước và cuộn lại, bấm khóa. Túi được móc vào sợi dây cố định trên thuyền. Thấy khung cảnh thú vị tôi hỏi Od liệu có nên cầm máy ảnh riêng không? Od khuyên tôi nên cất máy và sẽ đem ra dùng khi đến nơi an toàn hơn.
Nhìn mặt nước sông Mekong khu vực này chảy cuồn cuộn mà tôi thấy cũng hơi lo lắng. Thật ra tôi là người có khả năng bơi rất tốt. Ở hồ bơi Yết Kiêu, tôi có thể bơi liên tục ít nhất 10 vòng hồ mà không thấy mệt. Ở biển thì tôi cũng bơi rất nhiều và thường xuyên nên không sợ lắm. Tuy nhiên, không bao giờ nên chủ quan khinh địch. Nhất là trước thiên nhiên hùng vĩ này, con người chẳng là gì.
Chúng tôi chia thành 5 cặp như sau:
- Od và 1 HLV nữa đi thuyền 1
- Tiến & Thành đi thuyền 2
- Hà và Thận đi thuyền 3
- Nghĩa và Sỹ đi thuyền 4
- Tôi và Tuấn đi thuyền 5
Chúng tôi đẩy thuyền ra mép nước rồi bắt đầu leo lên. Mỗi người giữ 1 mái chèo. Tôi giữ lái còn Tuấn bắt đầu chèo.
Anh em lần đầu tiên chơi thuyền Kayak nên còn rất lúng túng. Tôi quan sát thấy mọi người đều quay vòng vòng trong khi thuyền của Od đã vọt lên trước và kêu gọi chúng tôi di chuyển theo sau.
Ngay sau thuyền của Od là thuyền của Hà & Thận (thứ 2). Kế tiếp là thuyền của Nghĩa & Sĩ (thứ 3). Tôi & Tuấn đi thứ tư và sau cùng là thuyền của Tiến & Thành (thứ 5).
Con nước ở khu vực này chảy rất nhanh và mạnh. Chiếc thuyền bị xô đẩy một cách bạo lực. Chúng tôi cố gắng chèo chống nhưng hình như không có tác dụng mấy.
Khu vực ven sông này có rất nhiều những bụi cây mọc từ dưới nước lên. Thân cây không to nhưng rậm rạp, nhiều cây chỉ còn có cành khô mà không có lá. Chiếc thuyền của Nghĩa & Sĩ đi trước mũi thuyền tôi lảo đảo theo dòng nước cuốn rồi trôi đi vun vút. Đâm sầm vào một bụi cây khá to. Nước cuốn mạnh tạo thành vòng xoáy nhanh chóng làm cho chiếc thuyền lật tung hất cả 2 người văng xuống nước.
Thuyền của tôi và Tuấn đi ngay phía sau cũng chẳng may mắn hơn bao nhiêu. Tôi cố gắng ngồi phía sau điều khiển cho thuyền lách sang bên nhưng dòng nước hoàn toàn không chiều theo ý muốn. Thuyền tôi đâm gần như trực diện vào giữa thuyền của Nghĩa và Sỹ. Ngay lúc này tôi cũng hốt hoảng thật sự.
Tôi thấy Nghĩa đã văng ra khỏi cây và trôi băng băng về phía trước trong khi đó Sĩ thì hình như vẫn đang nằm dưới đáy chiếc thuyền úp. Tôi cố gắng dùng mái chèo nhấn vào thân cây hy vọng đẩy 2 chiếc thuyền ra xa nhau. Tuy nhiên, dòng nước tại khu vực này như cơn lốc xoáy, nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng được, chiếc thuyền của tôi hầu như ngay lập tức bị lật úp và nằm chồng lên thuyền của Sĩ.
Tuấn ngồi phía trước tôi lập tức bị hất tung xuống nước và cũng trôi phăng phăng theo cơn lũ. Còn tôi chưa kịp định thần thì đã thấy mình chìm trong làn nước đỏ quạch. Chỗ này nước chảy xiết và khá sâu, chân tôi đạp mạnh xuống dưới để lấy thế ngoi đầu lên thở. Ôi không! Ngay trên đầu tôi là chiếc thuyền đã lật úp. Chiếc nón bảo hiểm của tôi đập vào thuyền nghe “cộp cộp” mà vẫn không thoát ra được. Vì quá bất ngờ không chuẩn bị lấy hơi nên tôi hết hơi nhanh chóng. Phản xạ tự nhiên của con người khi hết hơi là mở miệng hít thở. Hành vi này khiến tôi nạp vào phổi 1 lượng nước Mekong đáng kể.
Tôi chuyển mình sang hướng khác để tìm lối ra, trên đầu tôi vẫn là 2 chiếc thuyền đang nằm đè lên nhau. Cách tốt nhất là tôi tìm một hướng khác để thoát.
Là người có khả năng lặn khá tốt (bình thường tôi có thể nín thở lặn từ 30 đến 40 giây) nên tôi quyết định làm 1 cú lặn về hướng tay trái của bụi cây. Mắt tôi mở to dưới làn nước đỏ quạch nhưng hoàn toàn không nhìn thấy gì, 2 tay quạt mạnh lần mò ra khỏi đám cây chằng chịt rồi bơi thêm một đoạn nữa cho thật chắc rồi mới ngoi đầu lên.
Quả thật lúc này tôi hơi bị quá bất ngờ nên mất tinh thần ghê lắm. Tôi quan sát thấy 2 chiếc thuyền vướng vào cây lúc nãy đã bị nước cuốn sang phía phải. Một chiếc theo dòng nước cuốn trôi phăng phăng đến chỗ của Sĩ đang ngụp lặn phía trước. Còn 1 chiếc thì trôi càng lúc càng xa. Trong lúc này trong đầu tôi chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất là phải cứu thuyền và tự cứu mình.
Tôi chuyển sang động tác bơi sải và tận dụng luôn thế cuốn của nước để tiếp cận nhanh chóng con thuyền. Thật may mắn, chỉ trong vòng chưa đầy 10 sải tay tôi đã tiếp cận được thuyền. Lúc này thuyền vẫn lật úp và trôi theo dòng nước. Phía đáy thuyền được thiết kế nhiều lỗ nhỏ nên tôi có thể dùng đầu ngón tay bám chặt vào đó và thuận theo dòng nước trôi đi. Chân tôi đạp mạnh xuống dưới để hy vọng có thế ôm thuyền được tốt hơn. Nhưng một cảm giác ớn lạnh chợt chạy băng qua sống lưng khi chân tôi chợt tiếp xúc với một thứ gì đó vừa thô ráp vừa nhớt nhợt.
Ngay lúc này tôi nhớ đến lời dặn của Od. Khi các anh bị rơi xuống nước phải luôn đưa chân lên cao, không được để thấp vì bên dưới có thể có bụi cây hoặc rong tảo. Nếu nó cuốn lấy chân thì rất nguy hiểm.
Tôi rợn người, lập tức chuyển sang thế bơi ngửa. chuyển sang tay Phải vịn lấy mạn thuyền còn 2 chân thì cố gắng đưa cao lên, ngang tầm với ngực.
Ngay lúc này, dòng nước hung hãn lại xô thuyền tôi vào một bụi cây khác. Chẳng hiểu sao khu vực này lại lắm cây thế. Lại một lần nữa tôi lại lọt thỏm bên dưới chiếc thuyền. Lần này thì tôi đã chuẩn bị trước tinh thần nên hít một hơi dài rồi lặn nhanh ra khỏi con thuyền và bụi cây quỷ ám đó.
Tôi hy vọng chiếc thuyền bị lật úp sau khi đâm vào cây sẽ được lật trở lại. Nhưng không, chiếc thuyền vẫn trong tư thế úp và tiếp tục tách khỏi bụi cây trôi theo dòng nước chảy siết.
Lúc này tôi quan sát nhanh thấy Sĩ đã leo được lên thuyền. 1 chiếc thuyền ở xa có đến 4 người. Như vậy là Nghĩa và Tuấn cũng đều đã được cứu. chỉ còn mình tôi ở phía sau vật lộn với con nước hung hãn và với cường độ con nước thế này việc Od chèo thuyền ngược dòng để cứu tôi sẽ là cả 1 vấn đề. Mà cho dù có quay lại thì cũng phải nhanh lắm mất từ 5-7 phút. Cách sinh tồn duy nhất là làm thể nào lật lại chiếc thuyền này và leo lên nó để sống sót trở về.
Tôi tiếp tục bơi sải nhanh để đuổi theo con thuyền đang trôi vun vút trên sông. Kỳ này, ý chí sinh tồn của tôi trở nên mãnh liệt. chỉ chưa đầy 7 cái sải tay tôi đã chụp được thuyền. Lúc này tôi mới để ý thấy bên mạn thuyền người ta thiết kế một sợi dây nhỏ để mình bám vào.Tôi nghĩ đầu kia chắc cũng có dây tương tự. Nhớ lại cách mà Od đã hướng dẫn phương pháp lật lại thuyền khi dưới nước. Tôi tìm mọi cách chồm qua thuyền. Lần 1 không thành công, lần 2 cũng không thành công. Tôi kiệt sức, phải nghỉ 1 chút. Tiếp tục lần thứ 3. Kỳ này tôi thành công. Cả thân mình tôi chồm qua được con thuyền. Tay tôi chộp ngay lấy sợi dây bên kia mạn thuyền và giật tung lên. Con thuyền lập tức được chuyển về tư thế ban đầu. Phải nói trong tôi có luồng máu nóng chạy qua. Tôi tự hào là mình đã làm được chuyện mà mình chưa từng làm và không bao giờ nghĩa là mình sẽ phải làm. Cách đó khoảng 20m, các bạn tôi vẫn đang vất vả tìm cách quay lại phía tôi nhưng dòng nước không cho phép họ làm điều đó một cách dễ dàng.
Tôi nghỉ 1 phút, hít thở đều để lấy lại sức rồi tung mình lên thuyền ngồi vào vị trí chiến đấu.
Bỗng lúc này tôi mới thấy hụt hẫng. Trên thuyền hoàn toàn trống trơn chẳng còn 1 thứ gì. Mái chèo đã bị văng mất ngay từ lần lật thuyền đầu tiên. Còn 2 chiếc túi đựng tư trang quý giá trong đó có chiếc Nikon D90 của tôi đã biến mất. Ngay cả chiếc kính mát hiệu Rayban quý giá của tôi cũng đã làm bạn với dòng sông Mekong rồi.
Một cảm giác buồn bã tràn ngập trong tâm trí tôi. Đúng là lúc sinh tồn phải lo cứu mình trước nhưng khi đã thoát nạn thì lại nghĩ đến đồ. Chiếc máy ảnh Nikon đã theo tôi chinh chiến biết bao nhiêu năm nay giờ nó hy sinh ở dòng sông Mekong này như vậy thật là oan uổng quá…
Bỗng tôi nhìn bên mạn thuyền có 1 sợi dây lòng thòng dưới mặt nước, nắm dây kéo lên thấy hơi nặng.. tiếp tục kéo .. Ôi thì ra chiếc túi của tôi vẫn còn. Nãy giờ thuyền lật nên nó cũng lật theo và chìm sâu trong nước. Tôi lần theo sợi dây thứ 2 và kéo lên. Chiếc túi thứ 2 vẫn còn nguyên. Ai cha, thì ra bọn thiết kế thuyền này cũng đã tính toán hết các tình huống như tôi vừa rồi nên đồ đạc vẫn giữ được. Tuy vậy, cái máy ảnh để bên trong không biết có bị nước vào không. Tôi thực sự không dám mở ra xem luôn. Kệ nó đi, chuyện gi đến sẽ đến thôi. Lo thân trước.
Ngay lúc này, tôi thấy Od và anh chàng HLV người địa phương đang cố gắng chèo lại phía tôi. Od chuyển cho tôi một mái chèo và hạ lệnh toàn bộ anh em tấp vào một bãi cát nhỏ bên trái dòng sông để ổn định đội hình.
Dòng nước Mekong vẫn cuồn cuộn chảy, chúng tối phải khó khăn lắm mới cho thuyền tắp vào bãi cát nhỏ ven sông đó.
Toàn đội hạ trại. Anh em ai nấy mới ra quân trận đầu mà đã phờ phạc và xuống tinh thần. Sức lực thì cạn kiệt.
Od chuyển cho chúng tôi mỗi người một phần cơm rang và thịt gà nướng. Tôi ăn ngấu ăn nghiến để nạp năng lượng và lấy lại tinh thần sau cuộc chiến sống còn với thủy thần sông Mekong những phút vừa qua.
Phần tráng miệng là 1 quả dưa hấu to bằng cái bắp chân thằng HDV. Cả đoàn cũng chẳng tìm đâu ra dao mà bổ dưa. Thế là tôi phang nó luôn vào vách đá, quả dưa vỡ toang thành 8 mảnh. Mỗi người nhặt một miếng nhồm nhoàm cho xong rồi tiếp tục khăn gói sẵn sàng cho chuyến hành trình ngược dòng Mekong đến biên giới Cambodia để kịp ngắm cá heo nước ngọt Irrawaddi.
Hẹn các bạn trong những phần cập nhập tiếp theo nhé.
Pingback: Những bí ẩn mới phát hiện | Dong Nguyen's Blog
Wow, that la ly ki`. Ky` vu*a roi toi cung di tubing vung Great Smokey Mountain o North Carolina. Cung co cam giac ma^’t mang khi cai tube bi lat o giong nuoc cuon manh phang phang va lanh ngat vay. Chi co’ an ui la nuoc suoi nay trong chu khong co duc ngau nhu song Mekong. Cam on bai viet.
đúng cung đường đảo mình đi xem cá heo luôn, mà đoạn đi bộ mình đi xe xuyên rừng mà còn thấy lâu, đội này đi bộ mà còn sức chơi kayak, kinh thiệt
Cảm giác tuy rùng rợn nhưng nhớ đời. Cuộc dống mấy khi có những trải nghiệm thế này.
Having read this I thought it was really informative. Laurene Roderic Akerley