Đêm trắng

Bài 1:Tiếng gọi nơi hoang dã

Bài 2:Làng dân tộc Tà Lài

Bài 3: Rừng vắt

5:30 chiều mà khu rừng đã bắt đầu đổ sập tối. chúng tôi bắt đầu cảm thấy sức lực cạn kiệt. Anh em vẫn lặng lẽ lê những bước chân nặng nhọc, tiếng côn cùng bắt đầu rả rích làm cho bầu không khí của rừng càng thêm âm u.

Càng về chiều, không khí trong rừng càng dịu mát hơn và đó cũng là liều thuốc bổ cho từng thành viên trong đoàn. Lưng tôi bắt đầu đau nhức do lâu ngày không mang vác vật nặng, tôi mang theo hành lý cá nhân và cả hành lý của thằng con trai, cộng thêm tấm tăng che mưa và một số thức ăn cho cả đoàn. Tôi chỉ còn một ít nước trong chai nước thứ ba nên phải sử dụng hết sức tiết kiệm. Phía sau tôi, đoàn người cũng mệt mỏi và trông chờ sớm đến được điểm tập kết.

Cứ đi được một chập tôi lại hô to, “còn 15 phút nữa là đến nghe anh em” mặc dù chẳng biết còn bao xa và cứ thế “còn 10 phút nữa nha anh em”. Cuối cùng khi đồng hồ chuyển đến phút thứ 15 sau 6 giờ thì tôi nghe tiếng Thận ở phía trước “đến nơi rồi anh em ơi!”. Ai chứ ông Thận hô thì tôi tin thật. Tính ông nội này ít đùa tầm bậy (hy vọng thế). Quả thật tôi bước thêm vài bước nữa thì thấy con suối nhỏ đã hiện ra trước mắt.

Trời đã nhá nhem tối, tôi lấy đèn pin ra và triển khai ngay việc dựng bạt che mưa. Chỉ sợ nhất tối nay lỡ trời mưa to thì anh em khổ. Tôi dùng con dao của lính thủy quân lục chiến chặt một cây tre dài bắc làm cái xương sống của lều, bắc cây tre vào 2 chạc cây và dùng dây buộc chặt lại. Sau đó thì phủ tấm tăng to lên. Tiếp tục cột căng các đầu của tăng vào các thân cây xung quanh. Như vậy là tôi đã có một cái lều rộng dã chiến đủ che mưa cho cả đoàn đêm nay.

Tiếp đến là tôi hướng dẫn anh em mắc võng mùng. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn 3 cuộn dây nilong để cột mùng nên mọi người sử dụng dây hết sức thoải mái. Nếu mà quên mấy cuộn dây này thì chỉ có nước đi bứt dây rừng mà cột mùng. Ngủ trong rừng này sợ nhất 2 con, 1 là vắt 2 là muỗi. Vắt thì chỉ hút máu mà không gây độc. Còn muỗi thì hút máu ít mà tiêm nọc độc nhiều, truyền bệnh sốt rét như chơi. Không sốt thì cũng phải ngứa ngáy khó chịu mất vài ngày. Tuy nhiên, còn một con nữa cũng không kém phần khó chịu đã là kiến đen. Mấy con này không cắn thì thôi, nó mà cắn thì vết thương xưng to bằng ngón tay cái và nổi ngứa cực kỳ khó chịu. Chỉ có nước dùng phomat bôi vào mới đỡ được.

Trận địa võng đã được chúng tôi nhanh chóng bố trí đảm bảo cho 1 đêm ngủ ngon giấc giữa rừng già hoang vắng

Một cảm giác thật là sảng khoái và an toàn sau nửa ngày đường vất vả.

Trong lúc chúng tôi đang hì hục mắc võng thì một toán khác do chú Thiệp phụ trách đã nhanh chóng tạo bếp dã chiến dựa vào thế của những còn đá ngay bên suối.

Mọi người vo gạo nấu cơm và chuẩn bị những món ăn cho bữa tối hoành tráng.

Trước khi hành quân, tôi đã chuẩn bị trước một ít củi thông và than để phòng hờ trong trường hợp trời mưa củi trong rừng ướt thì vẫn có phương án dự phòng. Đây cũng là một kinh nghiệm quan trọng khi hành quân trong rừng. Tôi đã có lần vất vả nhóm củi đến hàng giờ đồng hồ không được khi gặp trời mưa lớn nhiều ngày, củi rừng đều không bắt lửa.

Chúng tôi mang theo 2 cái nồi to.

Một nồi dùng làm nấu cơm, một nồi còn lại dùng để kho thịt, sau đó nấu canh và cuối cùng là để đun nước uống.

Dòng suối nhỏ chúng tôi cũng phân thành 3 khúc, khúc thượng nguồn dùng để lấy nước nấu cơm, nấu canh và nước uống. Nước ở đoạn giữa suối thì dùng để rửa rau, nồi niêu.. còn nước ở hạ nguồn thì anh em tắm giặt. Mọi thứ trong rừng tuy là thiên nhiên nhưng khi hành quân số lượng người đông thì đều phải có nguyên tắc mới ổn định được.

Anh em tôi sau khi hoàn tất khâu lều trại quay sang đã thấy nồi cơm đã nấu gần xong, chú Thiệp, bé Trinh và mấy người nữa đang chuẩn bị cho món canh và thịt kho. Trời lúc đó đã tối hẳn, tôi nói cu Vinh và mấy anh em xuống suối tắm.

Chúng tôi mang đèn pin dò dẫm xuống hạ nguồn của suối, ở đây vừa tối vừa sạch. Nước chảy không siết lắm và cũng ít đá nên đứng tắm khá an toàn. Tôi lấy đèn pin treo trên một cành cây gần bờ suối cho ánh sáng chiếu xuống nước. Làm cách này thì mình đứng bên cạnh vẫn thấy ánh sáng đủ để tắm mà người ở chỗ khác nhìn đến lại không thấy rõ mình. Mấy anh em trai ở thành phố vì thấy có 2 cô em gái nên ngại ngùng, có thằng mặc cả quần xuống tắm. Tôi thì thôi cởi hết ra nhanh cho nó xong việc. Mắc cỡ gì nữa …mệch.

Sau một hồi vẫy vùng, anh em lại bò lên bờ. Kỳ này từng người một phải nhờ chiến hữu dùng đèn pin soi kỹ xem có con đỉa hay vắt gì bám trên người không trước khi mặc quần áo sạch vào.

Cơm và các món ăn chính đã hoàn tất. Tôi nghe tiếng của Hiếu í ới gọi mượn cây đèn pin để nướng thịt gà. Mới xoay qua xoay lại thì thấy đồng chí đang nướng gà trên ngọn lửa cháy phừng phực. Ôi thế là hỏng món gà nướng rồi.

Kinh nghiệm nướng thịt nơi hoang dã là phải dùng than để nướng bằng hơi nóng thì thịt mới chín và không bị cháy.

Món gà này coi như cháy đen thui nhưng bên trong thì còn đỏ au là chắc.

Cũng may đây chỉ là món ăn chơi, món chính đã có nồi thịt kho thơm phức rồi nên anh em cũng thở phào yên tâm

Khoảng 8 giờ tối, chúng tôi ổn định đội hình và bắt đầu dùng bữa. Cơm nấu hơi nát ở trên, khúc giữa hơi khê nhưng lại cháy đen thui bên dưới, thật là kỳ lạ…Được cái đúng lúc anh em đang bụng đói cồn cào nên ăn món “mầm đá” ngon tuyệt. Nói vậy chứ tài nấu nướng của chú Thiệp mới là tài tình, những món thịt kho và canh rau muống đều hết ý thơ. Chúng tôi xì xụp nhau ăn uống no nê. Riêng tôi cũng làm được 3 chén đầy. Ngoài ra còn có cả dưa leo và cà chua sống, lại còn cả món chả Huế nữa. Thật là sung túc còn hơn ăn cơm tối ở nhà.

Đám đàn ông đúng là được cái rất hay. Ăn xong thì tự động bày ra rất nhiều trò vui. Trong khi khâu rửa bát dọn dẹp thì khoán một cách mặc định cho đám chị em. May là ở Việt nam chứ ở Tây là nó gõ vào đầu rồi.

Được cái là biệt đội xuyên rừng kỳ này tuyển được em rửa bát khá xinh xắn

Sau tiết mục nạp năng lượng là đến tiết mục đinh của chương trình. Chúng tôi dùng một cây đèn pin treo ở trên cao hắt ánh sáng xuống một tảng đá phẳng. Ánh sáng trở nên mờ ảo bên cạnh tiếng suối chảy nghe róc rách.

Anh em bắt đầu mang đàn ghita và vác thùng rượu Vodka 5 lít ra “xử lý”.

Giữa cái không gian tĩnh mịch của núi rừng, tôi làm vài ly vodka và bắt đầu khởi xướng chương trình với những bài Bolero trữ tình làm xao xuyến lòng người. Thật là một đêm đầy hứng thú

Anh em đeo đèn mà đọc nhạc hát theo rất khí thế.

Mặc dù tôi là cây ghita chính nhưng xét về trình độ thì chú Thiệp phải nói là cao thủ võ lâm hạng nhất và xứng danh tiền bối. Thận cũng đàn rất khá và thích hát nhạc Trịnh.

Trong buổi văn nghệ chúng tôi phát hiện ra cô giáo Kiều Trinh đã thể hiện đẳng cấp Pro qua những ca khúc Huế đặc sắc có một không hai. Thiệt là lợi hại quá đi

Còn anh Võ Trung Hà thì còn pro hơn với đủ thể loại từ Trịnh Công Sơn, liên khúc Bolero, hiphop, rap, rock, nhạc chế, vọng cổ tiếng Anh búa xua…Nhưng phải công nhận chất giọng rất đặc sắc. Xứng danh “hotboy” của VNG trong những thập niên trước, thảm nào mà em út xếp hàng dài cả cây số…hehe

Hơn 11 giờ khuya tôi mỏi tay chuyển đàn cho Thận và đứng dậy định kiếm cái gì nhai cho đỡ buồn bỗng cả đám hét lớn lên, tất cả mọi ánh mắt, ánh đèn đổ dồn về phía tôi hay nói cụ thể hơn là về phần cái quần của tôi, nơi giữa thắt lưng và đầu gối… chuyện gì đã xảy ra????

Tôi hốt hoảng nhìn xuống thì cũng hoảng hồn, khí phách nãy giờ ca hát giờ đây tiêu tán đi đâu hết. ở ngay đùi trái của tôi, nơi tôi đeo con dao của lính thủy quân lục chiến, giờ đây loang lổ hàng chục vết máu tươi đỏ lòm. Thôi chết rồi, nãy giờ ca hát nên sơ ý để vắt chui vào quần cắn nát cái đùi em nó rồi, thật là khủng khiếp quá.

Tôi nhảy qua tảng đá lớn lao về phía lều, phía sau tôi 5, 6 ánh đèn của đồng đội cũng vọt theo rất nhanh.

Đến chỗ thuận tiện, tôi chẳng còn ngại ngùng gì nữa, cởi luôn thắt lưng và kéo nhanh chiếc quần jean xuống dưới đầu gối. chắc chắn bên dưới lớp quần jean dày cộp có ít nhất 10 con vắt đen ngòm đang say sưa hút máu đây. Tôi loạng choạng.

Những ánh đèn của anh em cũng vừa kịp lúc rọi đến. Phải nói từ lúc vào rừng gặp vắt đến giờ. Anh em rất tương thân tương trợ nhau trong cuộc chiến chống vắt. Chúng tôi thường xuyên kiểm tra cho nhau trước khi hành quân, trong lúc hành quân và cả những lúc nghỉ ngơi. Mắt ai cũng sáng ngời ngời quan sát từng hành vi động thái của bọn vắt quỷ sứ này.

Trong ánh sáng chói lòa của 5 ngọn đèn pin cực mạnh, tôi nhìn vào đùi trái của mình thì thấy không có con vắt nào. Thật là quái lạ nhỉ. Không có vắt trong quần sao quần lại dính đầy máu thế kia? Anh em xăm xoi khắp người tôi thì cuối cùng phát hiện ra 1 con đang bấu vào cùi chỏ tay trái của tôi, máu ở đây vẫn tuôn ra ào ào. À thì ra lúc tôi ngồi đánh đàn, cùi chỏ tôi tỳ vào đùi nên máu từ đây thấm ra ướt quần. Thật là hú hồn hú vía. Anh em kiểm tra kỹ lại người tôi một lần nữa thì khẳng định là vẫn còn một con những không phải vắt. Thế là yên tâm J

Ánh lửa vẫn bập bùng suốt đêm, chúng tôi rửa nồi và múc nước suối lên đun thật sôi. Sau đó đêm ngâm xuống suối cho nguội rồi chia nhau uống thật sảng khoái.

Sau đó mỗi người tự rót nước cho đầy bình nhựa của mình để sẵn sàng cho hành trình ngày mai.

Tiết mục văn nghệ tiếp tục kéo dài đến tận 1:30 phút sáng ngày 6/5. Chúng tôi cứ thế mà gào thét, rên rỉ, than khóc đến kiệt sức giữa chốn thâm sâu cùng cốc này một cách sảng khoái. Thật là đã quá. Thật là sung sướng quá. Rượu ngon, bạn hiền, trai tài, gái sắc, tài tử, giai nhân, ca sĩ, nhạc sĩ, nghệ sĩ…quy tụ lại hết với nhau trong một đêm trăng thanh gió mát thật là không có gì để mà mô tả cho hết được…

Chúng tôi về lại võng, tắt đèn ở lều và chìm vào giấc ngủ ngon như chưa từng được ngủ lần nào. Không khí của khu rừng vẫn tĩnh mịch, tiếng suối vẫn chảy róc rách, tiếng côn trùng vẫn rả rích tạo thành một bản nhạc du dương huyền ảo đưa tôi vào giấc ngủ thật ngon và không mộng mị.

xem tiếp Bàu sấu – hành trình trở về

4 thoughts on “Đêm trắng

  1. Pingback: Rừng vắt | Dong Nguyen's Blog

  2. Pingback: Bàu Sấu – hành trình trở về | Dong Nguyen's Blog

Trả lời