Quê hương Chử Đồng Tử

Quê hương của Chử Đồng Tử.

Hưng Yên thì ai cũng biết nhưng điều thú vị đây lại là quê hương của Chử Đồng Tử.

Tương truyền năm xưa, 2 cha con Chử Đồng Tử rất nghèo và làm nghề đánh cá, họ nghèo đến mức độ chỉ có một cái khố duy nhất. Đến khi cha mất, Chử Đồng Tử vì quá thương cha nên không nỡ chôn cha mình trần nên sau này ngay cả cái khố cũng không có mà mặc.

Hàng ngày cậu thanh niên quê nghèo đi mò cua bắt cá rồi đem ra các ghe mà bán đổi cải ăn, mỗi lần đi đồi chác như vậy, cậu đều lội dưới nước nên không ai phát hiện ra cả.

Một hôm cậu nghe thấy có đoàn thuyền lớn đi qua chỗ mình ở, có cờ quạt chiêng trống linh đình nên sợ quá vùi mình xuống cát mà trốn. Ai ngờ đó là đoàn thuyền của công chúa Tiên Dung, con gái rượu của vua Hùng Vương thứ 3. Tiên Dung đi thuyền đến đây tự nhiên thấy phong cảnh hữu tình và cũng thấy  “nóng trong người” nên đã sai quân lính dừng thuyền, đóng cọc tre, căng dây thép, giăng màn để nàng tắm cho nó mát.

Khi vào trong màn, nàng cởi bỏ xiêm y và dùng gáo để múc nước sông tắm, nước dội được ba phát thì hỡi ôi cái gì trắng trắng đen đen từ dưới đất tự nhiên ngọ nguậy rồi bùng đứng dậy một thanh niên lực lưỡng hoành tráng. Thì ra ngay chỗ Tiên Dung tắm lại cũng chính là chỗ mà Chử Đồng Tử đã tự chôn mình ẩn núp. Cậu thanh niên miền quê thật thà chất phác, vốn dĩ luôn xấu hổ vì mình không có quần áo mặc nay bỗng dưng lại thấy có làn nước mát dội lên người rồi khi lớp cát mỏng bị trôi đi, chàng mở mắt thấy trước mặt mình là một người con gái vô cùng xinh đẹp mà càng lạ lùng thay người con gái ấy cũng trong tình trạng khỏa thân giống chàng, cả hai đều sợ hết hồn vì sự bất ngờ. Tuy nhiên, Chử Đồng Tử thì có phần sợ hãi hơn vì chàng là dân quê nghèo ít tiếp xúc giao tiếp với ai. Trong thoáng chốc, chàng bùng đứng dậy, 4 luồng nhỡn tuyến gặp nhau như dòng điện xẹt ngang qua. Tất cả những món “bửu bối” trên người tự nhiên trong giây phút bất ngờ bị phơi bày trước người khác giới xa lạ, cả hai đều xấu hổ và ngạc nhiên hết sức.

Tiên Dung thì là con vua, hàng ngày nàng cũng có rất nhiều cung nữ phục vụ và tắm rửa cho mình, cho nên ít gì nàng cũng đã quen với việc lõa thể trước mắt người khác chỉ có điều họ đều toàn là nữ giới. Nàng cũng chưa có chồng nên cũng bao giờ nhìn thấy cơ thể của nam nhân bao giờ. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến nàng đỏ bừng mặt mũi, chàng thanh niên trước mặt là người khỏe mạnh cường tráng tự nhiên ở đâu dưới đất chui ra, nàng nhìn vào mắt người thanh niên và nhanh chóng quét hết một lượt, nàng tự cảm thấy không có sự nguy hiểm, một chàng thanh niên nhà quê thật thà, hiền lành không phải là người gian xảo hay cố ý xâm nhập vào đây, cũng là do nàng dội mấy gáo nước chí mạng vào ngay cái chỗ này nên mới “lòi” ra thôi đó mà. Trong lúc ấy, người thanh niên bắt đầu thể hiện sự lo sợ và chuẩn bị tìm đường chạy ra ngoài, vì là tấm màn đen nên trong tích tắc chàng vẫn chưa định hình được đâu là lối ra. Tiên Dung 2 tay che người hỏi nhanh, tiếng nói êm ái nhưng đanh gọn như đao chém tới “anh là ai? Tại sao ở đây?”. Chàng trai họ Chử tuy dân quê ít học nhưng bản chất thật thà nên nói ngay “Tôi họ Chử tên Đồng Tử, tôi sống bằng nghề đánh cá ở vùng quê này”. Tiên Dung lấy được bình tĩnh và uy phong của một công chúa, nàng hỏi tiếp “Sao anh lại nằm dưới cát như vậy?”, Chử Đồng Tữ vốn dĩ thật thà nên rất thành khẩn “nhà tôi nghèo, 2 cha con chí có một cái khố để mặc, năm ngoái cha mất tôi không nỡ chôn cha mình trần nên đã tặng luôn cha cái khố cuối cùng nên bây giờ không có mãnh vải che thân. Vừa rồi tôi nghe thấy đoàn thuyền rất đông người đi qua nên sợ tự trốn ở dưới này không ngờ bây giờ lại bị phát hiện, thật là xấu hổ quá xin cô tha thứ”, chàng vừa nói 2 mắt nhìn chằm chằm xuống đất, khi dứt câu chàng ngước lên bắt gặp ngay ánh mắt của người đối diện. Chàng quá xấu hổ vội đứng dậy định chạy ra ngoài thì ngay lúc này Tiên Dung vội nắm lấy tay chàng. Tiên Dung từ chỗ hốt hoảng bây giờ đã định thần trở lại và hiểu được vấn đề, nàng làm chủ được tình hình và suy nghĩ rất nhanh “Thôi thì cũng là số mạng, cũng là ý trời. Biết bao nhiêu hoàng tử, biết bao nhiêu hoàng thân quốc thích mong ước được cười nàng về làm vợ nhưng nàng vẫn chưa đồng ý, vẫn thích ngao du sơn thủy và vui chơi nhảy múa, tự do tự tại, không bị ràng buộc chồng con. Bây giờ trong hoàn cảnh này, một thanh niên bất ngờ lại nhìn thấy toàn bộ thân thể của nàng như vậy thì coi như toàn bộ công lao giữ gìn của nàng bấy lâu nay coi như đã bị bại lộ. Biết đâu đây cũng là ý trời. Mặc dù đã nguyện không lấy chồng nhưng chắc đây là số trời run rủi nên tốt nhất cứ thuận theo cho “đất nước trọn niềm vui”.

Nghĩ thế nàng cầm tay chàng trai họ Chử mà nói “Tôi là Tiên Dung công chúa, thôi thì gặp chàng ở đây cũng là duyên phận có lẽ do ông trời đã xắp xếp. Chàng cũng là người con hiếu thảo và thật thà, mặt mũi cũng khôi ngô tráng kiện. Trong hoàn cảnh này, chàng và tôi cũng đã thấy hết những gì mà chỉ có vợ chồng mới được phép thấy, hoàn cảnh này chắc nghìn năm mới xảy ra một lần”. Nói đoạn nàng liếc nhìn xem thái độ của Chử Đồng Tử như thế nào. Chàng trai nghèo mình trần nghe nhắc đến công chúa thì trong lòng sợ hãi vô cùng, nhưng sau nghe giọng nói của nàng và cách nàng suy nghĩ rất ” thoáng” nên chàng yên tâm. Tuy nhiên nét bối rối vẫn thể hiện trên mặt.

Tiên Dung lấy làm thích, nàng tiến gần hơn 1 chút, mùi hương trên cơ thể nàng tỏa ra ngào ngạt, nàng nắm chặt tay Chử Đồng Tử và nói “Chàng có đồng ý làm phò mã không?”. Câu hỏi bất ngờ của Tiên Dung làm Chử Đồng Tử choáng váng, chàng trai lui lại quỳ xuống, 2 mắt dán chặt xuống đất và nói “Thưa Tiên Dung công chúa, tôi là người mồ côi cha mẹ, quanh năm sống bằng nghề chài lưới, cuộc sống vất vả….”. Tiên Dung bỗng ngắt lời “Chàng có đồng ý làm phò mã của ta không?”, Chử Đồng Tử thật sự bối rối “…hàng ngày tôi chỉ biết mò cua, bắt cá, tối đem ra những thuyền ven sông đổi gạo mà ăn…”. Tiên Dung không muốn quanh co, nàng dứt khoát “Tôi hỏi lần cuối cùng, chàng có muốn làm phò mã không?”. Chử Đồng Tử thất sắc, người run lẩy bẩy, không nói được thêm câu nào, 2 tay nắm chặt tay của Tiên Dung, mắt vẫn nhìn xuống đất, đầu gật lia lịa, miệng thì thào “Yes, Yes!”.

Đó là toàn bộ câu chuyện chân thực về cuộc gặp gỡ của Chử Đồng Tử và Tiên Dung. Ngay sau đó Tiên Dung sai người mang trang phục vào cho Chử Đồng Tử mặc và tổ chức luôn hôn lễ không cần hỏi ý kiến của vua cha. Chính điều này đã làm vua Hùng Vương nổi giận và tuyên bố từ con.

2 vợ chồng ở lại bên sông, Tiên Dung có sẵn chút vàng bạc mang theo, lại có kiến thức và nhanh nhẹn, hơn nữa lại đường đường là một công chúa con vua đương thời nên tổ chức việc kinh doanh mua bán rất thuận lợi. Tuyệt đối chỉ có lời mà không có lỗ, cả một vùng quê nghèo bỗng trở nên nhộn nhịp tấp nập kẻ mua người bán. Chử Đồng Tử tuy không có kiến thức nhưng lại là người khỏe mạnh, làm việc chăm chỉ, biết thân phận mình cũng nhờ may mắn mà có chứ chẳng phải tài năng gì nên rất khiêm tốn, lễ độ với mọi người. Chính vì thế chàng được người dân yêu mến. 2 vợ chồng sống với nhau cũng hạnh phúc, chàng tuy là người không có gốc gác nhưng lại chăm chỉ và khỏe mạnh, nàng tuy là công chúa nhưng cũng là nữ nhi, cuối cùng cũng chỉ mong muốn có một gia đình hạnh phúc, cuộc sống sung túc, chồng hiền, con ngoan là đã thỏa mãn rồi. Dân giã có câu “lấy vợ xem tông, lấy chồng xem giống” mà. Trong hoàn cảnh này thì đúng là như thế. Tuy vậy, vợ chồng chung sống với nhau mà anh chồng ít học hơn vợ cũng trở thành một vấn đề. Công chúa ở trong cung từ nhỏ đã được học hành nghiêm chỉnh, được thưởng thức đủ món ngon vật lạ, so với người bình thường thời đó thì quả là một cách biệt xa vời vợi. Lúc đầu, cuộc sống cũng bình thường, nhưng về lâu dài thì thế nào cũng có vấn đề. Tiên Dung ngẫm ra được việc đó nên đã bàn với chồng cho anh đi ra ngoài giao lưu học hỏi nhiều hơn. Đặc biệt là trong vấn đề buôn bán.

Nhân một dịp địa phương tổ chức đoàn buôn đi biển đến bán hàng tại một số đảo xa, Tiên Dung thấy đây là cơ hội tốt nên gửi gắm chồng cùng ít vàng bạc đi theo để học hỏi. Chử Đồng Tử cũng chiều vợ và cũng mong muốn ra ngoài học hỏi thêm nên đồng ý đi theo. Tuy nhiên, vì bản chất chàng là một người không quen việc buôn bán, không quan gian lận, giảo hoạt nên sau vài ngày lênh đênh trên biển, đám bạn buôn tư vấn “Đại ca là phò mã nên học một cái nghề hay, sau này về quê có cái nghề để ăn nói, đi buôn tuy là có chút quan hệ, có thêm ít tiền nhưng lâu dài cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng lẽ cứ phải lênh đênh suốt ngày thế này, chị Dung ở nhà ai chăm sóc. Có cái nghề thì sau này đại ca về phát triển ở quê nhà cũng thuận lợi. Mình là phò mã, làm ăn cũng dễ hơn người bình thường”. Chử Đồng Tử nghe cũng có lý nên hỏi lại “Tôi thấy cũng hợp lý hợp tính nhưng học nghề gì thì hay nhỉ? Anh em có ý tưởng gì hay không?”. Mọi người cùng suy nghĩ, bổng nhiên một anh trong đoàn nói “em nghe ngoài đảo xa có một ông thầy tên là Phật Quang rất giỏi chuyên nghề chữa bệnh và làm phép, khi thuyền cập đảo, đại ca ra mắt làm lễ bái sư với danh phận là phò mã lại có chút lễ vật chắc là ổng sẽ okie thôi”. Chử Đồng Tử nghe thấy có lý, nghề làm thuốc mà học được thì quá tốt, sau này về quê chữa bệnh dạo, làm thuốc bán sỉ bán lẻ, mở đại lý phân phối toàn quốc chắc ngon ăn, nghề này ở quê cũng ít người biết, nếu sau này cứng nghề có thể mở trường dạy học, thu nạp thêm đệ tử, những nghề đơn giản như bệnh ho hen, lang ben hắc lào dễ chữa thì truyền hết, những bệnh khó khó thì giữ lại làm bùa riêng từ từ kiếm người thân tín mà truyền nghề. Vừa quảng bá được hình ảnh vừa có mạng lưới đệ tử khắp nơi vừa lại làm một nghề hay cứu người.

Nghĩ đoạn Chử Đồng Tử khoan khoái và tán thưởng, phò mã còn giao toàn bộ tài sản của mình cho các anh em trong đoàn, nếu mai này làm ăn có lãi thì nhớ chia, nếu thua thì thôi không truy cứu. Sau 1 năm thì nhớ quay lại đảo đón Đại ca về quê là được.

Câu chuyện còn dài, cuối cùng Chử Đồng Tử học được nghề thuốc, học được đạo Phật, phép thuật  và về quê hành hiệp. Sau này dân cư kéo đến ngày một đông tạo thành một khu trù phú, nhiều quan lại trong cung ghen ghét xàm tấu với vua Hùng Vương là Chử Đồng Tử đang thu thập dân chúng và dự định làm loạn. Vua nghe thấy mà điên liền cho quân đặc nhiệm đến hỏi tội.

Chử Đồng Tử thấy quân đội kéo tới không muốn đánh nhau với Nhạc Gia nên lặng lẽ làm phép biến mất cả một vùng. Sáng hôm sau, người ta chỉ thấy khu dân cư đông đúc chỉ còn là một bãi đất hoang (người dân đặt tên là bãi Tự Nhiên và đầm Nhất Dạ). Trước sự kiện bất ngờ này, dân chúng kính phục nên đã lập đền thờ ông ngay tại khu vực mà ông “hóa”

Đây là toàn cảnh của khu đền

Giữa sân đình thờ Chử Đồng Tử – Tiên Dung, ngoài Tiên Dung, Chử Đồng Tử còn một người vợ thứ 2 nữa. Người này là học trò của Chử Đồng Tử, có công giúp vua Hùng Vương khỏi bệnh nên được bà Tiên Dung “nâng quyền” cho làm vợ 2. Quả này thơm!

 

Đền thờ khá đẹp, được xây dựng khá hoành tráng, có cầu cảnh, có sân đền rộng rãi, Vào mùa lễ hội chắc ở đây đông người lắm

 

 

Cây cao bóng mát sân đình thế này thế nào cũng là nơi hẹn hò lý tưởng của nhiều cặp tình nhân.

 

 

Ông cụ nhà tôi rất thích truyền thuyết này, mỗi lần có dịp về quê và thời gian thư thái, ông lại cùng tôi vác xe chạy quanh tìm hiểu về các di tích như Đàm Nhất Dạ, bãi Tự Nhiên, đền Ngự Đội (là nơi mà Tiên Dung phát hiện ra Chử Đồng Tử). hiện nay có đến 300 nơi thờ ông Chử Đồng Tử và Tiên Dung.

 

Trong đền, ngoài Tiên Dung và Chử Đồng Tử còn có bài vị thờ cha mẹ của Chử Đồng Tử và đặc biệt là có thờ cả Triệu Việt Vương (Triệu Quang Phục)

Trả lời